Hotline
Freeshipping
Khi hóa đơn từ 650.000 VNĐ
Phong cách Avant-Garde (Tiên Phong) - Nghệ thuật phá vỡ rào cản

Phong cách Avant-Garde (Tiên Phong) - Nghệ thuật phá vỡ rào cản

Ngày đăng: 13/01/2022

“Các nghệ sĩ chúng tôi sẽ phục vụ bạn như một người tiên phong, sức mạnh của nghệ thuật là ngay lập tức: khi chúng tôi muốn truyền bá những ý tưởng mới, chúng tôi sẽ khắc chúng trên đá cẩm thạch hoặc canvas”. - Henri de Saint-Simon

Avant-Garde Art là gì?

Ban đầu là một thuật ngữ tiếng Pháp biểu thị đội tiên phong của một đội quân, từ “Avant-Garde" (Tiên Phong) đã đi vào từ điển nghệ thuật vào đầu thế kỷ 19 ở Pháp để chỉ bất kỳ nghệ sĩ, trường phái hoặc tác phẩm nghệ thuật nào phát triển các khái niệm, quy trình và hình thức thử nghiệm đặt câu hỏi về hiện trạng.

Bản chất theo tự nhiên, nghệ thuật tiên phong đẩy lùi những ranh giới đã có từ trước và theo đuổi những con đường nghệ thuật chưa được khám phá.

Nguồn gốc của Avant-Garde

Chính nhà lý thuyết chính trị, kinh tế và xã hội chủ nghĩa Henri de Saint-Simon là người đầu tiên tin tưởng vào sức mạnh xã hội của nghệ thuật, đã rút ra sự tương đồng giữa thực hành nghệ thuật cấp tiến và một đội hình quân sự tiến bộ: “Chúng tôi các nghệ sĩ sẽ phục vụ bạn như một người tiên phong - xin vâng, sức mạnh của nghệ thuật là ngay lập tức: khi chúng tôi muốn truyền bá những ý tưởng mới, chúng tôi khắc chúng trên đá cẩm thạch hoặc canvas. Thật là một số phận tuyệt vời cho nghệ thuật là thực hiện một quyền lực tích cực đối với xã hội, một chức năng linh mục thực sự và hành quân trong đội [tức là đội tiên phong] của tất cả các thành phần trí thức!”

Ban đầu được gắn với các lý tưởng chính trị và xã hội, khái niệm tiên phong sau đó chuyển sang hướng mỹ thuật và kỹ thuật cấp tiến.

Trường phái nghệ thuật Avant-Garde

Khi được áp dụng cho nghệ thuật, thuật ngữ tiên phong liên quan đến bất cứ điều gì đi trước thời đại. Theo nghĩa này, những gì cấp tiến của ngày hôm qua đã trở thành xu hướng chủ đạo của ngày hôm nay, tạo ra môi trường cho một thế hệ sáng tạo mới xuất hiện. Tuy nhiên, ý tưởng về “người tiên phong” thường gắn liền với sự khởi đầu của nghệ thuật hiện đại và được nhiều người coi là chỉ liên quan đến chủ nghĩa hiện đại, do đó chỉ ra tất cả các trường phái nghệ thuật, từ cuối thế kỷ 19 đến đầu thế kỷ 20, đi ngược lại cách nhìn truyền thống về nghệ thuật và khởi xướng một cuộc cách mạng văn hóa theo một bộ mục tiêu có lập trình và mang tính đột phá. Dưới góc độ này, nguồn gốc của nghệ thuật tiên phong cũng là nguồn gốc của khái niệm đương đại về “art movement (trường phái nghệ thuật.” Như nhà triết học đương đại Alain Badiou đã tuyên bố, “Ít nhiều thì toàn bộ nghệ thuật thế kỷ XX đã khẳng định một chức năng tiên phong”.

Dưới đây là một số tác phẩm Avant-Garde nổi tiếng trong nghệ thuật đương đại

Kazimir Malevich, Quảng trường Đen (Black Square), 1915

Kazimir Malevich, Quảng trường Đen (Black Square), 1915

Năm 1915, Kazimir Malevich lấy một bức tranh khổ vừa, sơn màu trắng xung quanh các cạnh, và tô hình vuông ở giữa bằng sơn đen dày. Với hành động tưởng như đơn giản này, Malevich đã trở thành tác giả của tác phẩm nghệ thuật có sức ảnh hưởng lớn và đáng sợ nhất thời bấy giờ. Theo cách nói của ông ấy, Black Square của ông đã thu gọn mọi thứ về “số không của hình thức”. Đó là sự phát hiện và công bố của mình về điểm quan trọng đó bởi vì nó và xa hơn nữa mà mọi thứ khác không còn tồn tại, không có gì có thể tồn tại.

Paul Klee, Angelus Novus, 1920

Angelus Novus của Paul Klee, 1920

Paul Klee là một nghệ sĩ trẻ khi ông tạo ra Angelus Novus (Thiên thần) được làm bằng kỹ thuật chuyển dầu và màu nước do Klee tự phát triển trên giấy vào năm 1920, không lâu sau khi Thế chiến thứ nhất kết thúc. Hầu như không được biết đến trong suốt cuộc đời của mình, Angelus Novus đã trở thành bức tranh nổi tiếng nhất của Klee, chủ yếu là vì câu chuyện đặc biệt về mối liên hệ của nó với nhà phê bình và triết gia người Đức-Do Thái Walter Benjamin. Benjamin mua Angelus Novus vào năm 1921, ông thường coi tác phẩm này là vật sở hữu quý giá nhất của mình.

Pablo Picasso, Guernica, 1937

Guernica của Pablo Picasso, 1937

Vào ngày 26 tháng 4 năm 1937, ở đỉnh điểm của cuộc Nội chiến Tây Ban Nha, quân đội Đức và Ý đã ném bom thành phố Guernica của xứ Basque để thể hiện sự ủng hộ đối với các lực lượng dân tộc chủ nghĩa đang chiến đấu chống lại chính phủ của nền Cộng hòa thứ hai. Bức tranh mang tính biểu tượng của Picasso là một trong những lời kêu gọi phản đối sự khủng khiếp của Nội chiến Tây Ban Nha và báo trước về những gì sắp trở thành Chiến tranh thế giới thứ hai. Do mức độ đau khổ của mỗi nhân vật trong màu sắc câm lặng và biểu cảm méo mó của họ, Guernica sớm trở thành biểu tượng cho tất cả các bi kịch của thế giới hiện đại.

Piero Manzoni, Merda d'artista, 1961

Merda d'artista của Piero Manzoni, 1961

Được sản xuất vào năm 1961, hàng loạt nhãn Merda d'artista của Manzoni bao gồm chín mươi lon shit, mỗi lon được dán nhãn bằng số, như người ta mong đợi một tập hợp các bản in, với các tiêu đề tiếng Đức, tiếng Pháp và tiếng Anh mô tả các lon là 'Đồ nghệ sĩ'. Trong một lá thư gửi cho nghệ sĩ và bạn bè đồng nghiệp Ben Vautier, Manzoni đã suy đoán một cách hài hước rằng 'nếu các nhà sưu tập muốn một thứ gì đó thân mật, thực sự riêng tư đối với nghệ sĩ, thì đó là thứ riêng của nghệ sĩ.' Mặc dù tuân theo một truyền thống khái niệm lâu đời, trong đó người xem được thử thách đánh giá lại định kiến hoặc quan điểm của họ về những đồ vật quen thuộc, Manzoni đã tiến thêm một bước khi cho thấy ông đã không cố gắng che giấu nội dung của tác phẩm, mà là khiêu khích và đối đầu với sự kỳ vọng. Chúng tôi mang đến nghệ thuật và không gian trưng bày.

Robert Smithson, Cầu tàu xoắn ốc, 1970.

Spiral Jetty (Con đê xoắn ốc) của Robert Smithson, 1970

Robert Smithson là một trong những nghệ sĩ đã mãi mãi thay đổi quan niệm về hình thức điêu khắc trong nghệ thuật đương đại bằng cách loại bỏ hoàn toàn nghệ thuật khỏi bối cảnh phòng trưng bày, chuyển nó vào và một phần của khung cảnh hoang sơ. Spiral Jetty của ông ấy là một tác phẩm điêu khắc bằng đất được xây dựng vào tháng 4 năm 1970 và được xây đắp trên bờ biển phía đông bắc của Hồ Great Salt gần Rozel Point ở Utah, hoàn toàn bằng bùn, tinh thể muối và đá bazan. Công trình tạo thành một cuộn dây ngược chiều kim đồng hồ dài 1.500 foot (460 m) nhô lên từ bờ hồ. Phải mất sáu ngày để xây dựng và nhiều phần của máy móc xây dựng hạng nặng để vận chuyển 6.650 tấn đất đá xuống hồ. Công trình thực tế đã được thi công hai lần; sau khi cân nhắc kết quả trong hai ngày, Smithson đã gọi phi hành đoàn trở lại và đã thay đổi hình dạng như hiện tại, một nỗ lực đòi hỏi phải di chuyển 7.000 tấn đá bazan trong thêm ba ngày xây dựng.

Joseph Beuys, Tôi thích nước Mỹ và nước Mỹ thích tôi, 1974

Tôi thích nước Mỹ và nước Mỹ thích tôi của Joseph Beuys, 1974

Trong tác phẩm nổi tiếng của mình, Tôi thích nước Mỹ và Nước Mỹ thích tôi (I Like America and America Likes Me), nghệ sĩ người Đức Joseph Beuys đã dành ba ngày liên tục để sống, giao tiếp và hình thành mối quan hệ với một con sói đồng cỏ. Giống chó sói đồng cỏ là một trong những biểu tượng quan trọng nhất trong thần thoại của người Mỹ bản địa, nhưng những người định cư châu Âu coi nó như một loài dịch hại cần phải diệt trừ. Với hành động này, Beuys tin rằng ông đang giúp chữa lành vết thương kinh tế và chủng tộc của nước Mỹ. Buổi biểu diễn này là một ví dụ về cái mà ông ấy gọi là 'tác phẩm điêu khắc xã hội' của mình, những hoạt động nhằm thay đổi xã hội tốt đẹp hơn và là một trong những hành động đầu tiên của ông ấy sử dụng hoạt động nghệ thuật của mình làm diễn đàn cho niềm tin chính trị và môi trường của mình.

Jean-Michel Basquiat, Thiên tài chưa được khám phá của Đồng bằng sông Mississippi (chi tiết), 1983.

Undiscovered Genius of the Mississippi Delta bởi Jean-Michel Basquiat, 1983

Đến năm 1983, năm Basquiat vẽ Thiên tài chưa được khám phá ở Đồng bằng sông Mississippi (Undiscovered Genius of the Mississippi Delta), ông được coi là một nghệ sĩ tiên phong của một ý thức nghệ thuật mới xuất hiện, một nghệ sĩ đã làm sống lại các giá trị của chủ nghĩa biểu hiện họa sĩ như một khía cạnh mới của sản xuất nghệ thuật hậu hiện đại. Bức tranh 5 tấm, có chiều rộng 4,5 m, kết hợp chữ, hình ảnh, màu sắc và hình thức theo phong cách đặc trưng của Basquiat, bảo vệ mọi bề mặt của bức tranh. Trong Thiên tài chưa được khám phá, người nghệ sĩ di chuyển dễ dàng giữa lịch sử tập thể, lịch sử cá nhân, ký ức và cảm xúc, xác định lại thể loại Bức tranh Lịch sử bằng cách đặt mình vào tác phẩm (Basquiat bước sang tuổi 23 vào năm ông vẽ Thiên tài chưa được khám phá).

Marina Abramovic biểu diễn The House with the Ocean View, 2002.

The House with the Ocean View (Ngôi nhà nhìn ra biển) của Marina Abramovic, 2002

Năm 2002, 'grandmother of performance art (bà tổ của nghệ thuật trình diễn do bà tự phong)' Marina Abramovic đã sống trên ba bệ trong 12 ngày, ba bệ này đại diện cho ngôi nhà của bà - phòng tắm, phòng khách và phòng ngủ - được lắp đặt trong Phòng trưng bày Sean Kelly ở New York. Đối với Abramovic, The House with the Ocean View là một thử nghiệm trong việc thanh lọc cá nhân thông qua các hạn chế, và một nỗ lực để thay đổi cả trường năng lượng của chính bà ấy và của khán giả. Trong 12 ngày biểu diễn, nghệ sĩ không hề rời phòng trưng bày, không ăn bất kỳ thức ăn nào và không uống bất cứ thứ gì khác ngoài nước. Mỗi ngày, nghệ sĩ sẽ mặc một bộ trang phục có màu sắc khác nhau, và mọi việc bà ấy làm, bao gồm tắm rửa, ngủ và sử dụng nhà vệ sinh, đều khiến khán giả có thể mở rộng tầm mắt, có thể quan sát bà qua kính viễn vọng có công suất lớn. Buổi biểu diễn được hình thành như một món quà dành cho Thành phố New York sau ngày 11/9, qua đó Abramovic tìm cách cung cấp một không gian an toàn cho sự chú ý, kết nối, nghỉ ngơi và thiền định - một lối thoát khỏi nỗi sợ hãi và bối rối bao trùm của thời kỳ đó.

John Lennon và Yoko Ono, Bed-In for Peace, 1969

Bed-In for Peace của John Lennon và Yoko Ono, 1969

"Bed-in for Peace" của Yoko Ono với người chồng quá cố John Lennon vẫn là một trong những hoạt động hòa bình nổi tiếng nhất mọi thời đại.

Lần đầu tiên được tổ chức tại khách sạn Hilton ở Amsterdam trong hai tuần vào tuần trăng mật của cặp đôi vào năm 1969, và sau đó một lần nữa tại khách sạn Queen Elizabeth ở Montreal, những buổi biểu diễn này có ý nghĩa như một cuộc biểu tình phản chiến bất bạo động do chiến tranh đang diễn ra ở Việt Nam. Lennon và Ono mời các phóng viên vào phòng ngủ khách sạn của họ để công khai việc họ đi ngủ và phản đối chiến tranh Việt Nam.

Go to